Thứ Năm

Hoa sữa Hà Nội

Hoa sữa Hà Nội
[06:42 16/12/2004 (GMT+7)]

Như gió tìm rặng phi lao
Như trời cao mong mây trắng

Mỗi khi nghe bản gốc Hoa sữa do NSND Lê Dung thể hiện trong bộ phim Hà nội mùa chim làm tổ, tôi lại nghĩ đến những con phố Hà thành yên bình trong chiến tranh, giữa những đợt bom và tiếng máy bay quần đảo, thời khắc mà "em vẫn đạp xe ra phố, anh vẫn tìm âm thanh mới". Nỗi đợi chờ của người con gái thật tha thiết dịu dàng. Nỗi nhớ thì bao la như bầu trời, mênh mông như ngọn gió và êm đềm như những khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi. Tình yêu thời chiến ấy là mối tình của những ký ức đẹp đẽ, trong trẻo mà lắng sâu, chỉ hai màu trắng đen như những thước phim âm bản chân thực. Niềm tin và hy vọng luôn ở bên họ bởi còn điều gì tự nhiên hơn “trời cao mong mây trắng”. Âm thanh rất ít nhưng nhớ mong vẫn thật nhiều.
Em vẫn từng đợi anh
Trên những chặng đường quen
Tiếng hát ai xao động
Thoáng mùi hoa êm đềm
Hoa sữa của Hà nội mùa chim làm tổ nhẹ nhàng bao nhiêu, yên ả bao nhiêu thì Hoa sữa qua giọng ca Thanh Lam lại khát cháy và nồng nàn bấy nhiêu - nồng nàn như những đêm thu quanh hồ Thiền Quang mà có ai đó đã gọi là "đêm hoa sữa". Nghe Thanh Lam hát lại Hoa sữa, tôi chợt nhận ra một Hà Nội trở mình - rất khác, nồng nhiệt và dịu êm, cởi mở và lặng lẽ. Tình yêu cũng vậy, bản ngã hơn, cá tính hơn và bộc lộ nhiều hơn. Đã có chia tay và đổ vỡ, có tiếc nuối và khoảng cách. Kỷ niệm như những mảng màu lúc ẩn lúc hiện ám ảnh. Thanh Lam đã hát đầy khát khao và không gian tình yêu do giọng hát ấy tạo nên đã tìm thấy sự đồng cảm nơi những người trẻ hôm nay. Lam hát lên “tiếng hát ai xao động”, trong lòng tôi cũng xôn xao những mảnh ký ức không tên vội vã ùa về.
Kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đâu đó
Những bạn bè chung, những con đường nhỏ
Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm
Có lẽ nào anh lại quên em
Có lẽ nào anh lại quên em...         
Hà Nội giờ nhiều cao ốc bêtông và ít đi ngói cũ tường xưa. Nhiều ôtô xe máy và vắng bóng xe đạp mang theo những chiếc cặp lồng. Đèn hạt đỗ vỉa hè xưa đã nhường chỗ cho những dãy đèn cao áp sáng trắng. Nhưng không gian hoa sữa thì vẫn vẹn nguyên như tình yêu ngày ấy. Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm - cho những đôi tình nhân, cho những con phố quen và cho những ký ức chẳng thể nào phai nhạt. Bởi cô gái đã hát "có lẽ nào anh lại quên em" mà như một lời dặn dò với người yêu, như một lời hẹn tái ngộ trên con phố không còn bom đạn, chỉ có những mái ngói xấp xô, những mảng tường cũ kĩ và loài hoa tình yêu không bao giờ nhạt hương mỗi độ thu về.
Anh Minh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét