Thứ Hai

Lối cũ trong hoài niệm

Lối cũ trong hoài niệm

Có những ca khúc mà chỉ cần giai điệu bài hát bắt đầu vang lên là cũng đủ khiến lòng ta chùng xuống, trong tim xao xuyến, bâng khuâng... Lối cũ ta về của nhạc sĩ Thanh Tùng là như vậy đấy. Tôi không thể dùng lời để diễn đạt được hết những cảm xúc của mình khi nghe ca khúc này, chỉ biết rằng ca khúc đã làm trái tim tôi rung lên thổn thức...


Những giai điệu du dương vang lên và lời hát bắt đầu đi vào trái tim “Lối cũ ta về, dường như nhỏ lại, trời xanh xanh mãi một màu ấu thơ...”.
Tôi cũng đôi lần tìm về chốn cũ, nơi chất đầy kỷ niệm những ngày sống bên anh, nơi tôi đã rời đi để trốn chạy ký ức yêu thương từ khi anh xa mãi... Đó là vào những ngày cuối thu, cơn gió khô hanh hao trút xuống trận mưa lá trên con đường sỏi dẫn bước chân nghiêng, nghe sỏi đá lạo xạo dưới gót giày... Vẫn là lối cũ đấy thôi, thế mà giờ khi mình em bước đi thì lối đi ấy “dường như nhỏ lại”, cô đơn và nhớ thương tràn lấp. Khung cảnh bình yên, giản dị để trong em ùa về bao nhiêu yêu thương... Cảnh vật và con người như cùng chìm sâu vào chốn xa xưa kỷ niệm...
Điệp khúc bài hát vang lên như xoáy vào nỗi nhớ “Dù gió có trút lá úa xuống vườn chiều/ Bước chân ai đem lang thang về cô liêu”. Sao mà trống tênh, quạnh quẽ quá! Những bước chân lang thang vô định mà lại đi về chốn “cô liêu”. Nghe đã buồn lại càng buồn hơn. Để rồi trong tim như đang tha thiết: “Chốn xa xôi kia bao nhiêu kỷ niệm cũ. Anh đã quên hay là vẫn mang theo?”.
Tôi đã bật khóc khi nghe Thanh Lam hát đoạn điệp khúc, dường như tất cả cảm nhận về nỗi đau mất đi một người yêu thương đang gào thét trong tim cô ca sĩ ấy, để lời ca cất lên nồng nàn, da diết mà cũng tuyệt vọng, đớn đau “Dù cho bên em nay anh không còn nữa, biết chăng trong con tim em luôn hằng nhớ?" và tưởng như trái tim đang vỡ tan, chấp nhận sự thật phũ phàng: Người ấy đã rời xa thật rồi, xa đến nỗi không tìm được nữa, không thấy được hình dáng quen thuộc, không nghe được giọng nói ngày nào, và đành nuốt vào tim những giọt nước mắt để tự nhủ, rằng “Người yêu ơi! Nay anh đã bỏ em đi. Sao anh nỡ bỏ em đi mãi”. Anh đã đi mãi? Điều đó là thật sao? Để em giờ đây giữa lối cũ, dừng chân trước căn nhà cất giữ bao yêu thương và... em khóc...
Có lẽ tôi cũng chưa cảm nhận được hết những gì sâu sắc trong ca khúc Lối cũ ta về của nhạc sĩ Thanh Tùng nhưng trái tim tôi đã ngàn lần run lên thổn thức khi nghe Thanh Lam hát ca khúc này. Tôi đã hình dung ra trong tưởng tượng một con đường mùa thu trải đầy những viên sỏi nhỏ, cơn gió chiều vẫn trút xuống những chiếc lá vàng. Và trên con đường nhỏ ấy bước chân một người lang thang, trong ánh chiều xa xa phản chiếu bóng dáng nghiêng nghiêng. Người ấy dừng lại trước thềm căn nhà cũ, đứng thật lâu, cứ như thế lặng lẽ hàng giờ để cảm nhận được hương ngọc lan thoảng trong gió, để nghe buốt giá trong tim vì nhớ một người thân yêu đã đi xa mãi và để... hoàng hôn buông xuống...
Nguyễn Thị Kim Thu (quận 7 - TPHCM)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét