Thứ Hai

Để nhớ thương nhuộm hồng trái tim...

Để nhớ thương nhuộm hồng trái tim...



Cách xa đâu là lãng quên
Để nhớ thương nhuộm hồng trái tim...

Lam Xưa mở màn khá nhẹ nhàng và êm đềm với một sáng tác quen thuộc của Thanh TùngEm Và Tôi. Bài hát không thô bạo lôi kéo người nghe về những năm 90 với giọng ca Thanh Lam những ngày chập chững bước vào làng nhạc. Bài hát chỉ trôi đi yên ả như cơn gió ban trưa, cơn gió khẽ dịu mát tâm hồn người nghe rồi lại khiến người ta bồi hồi khát một Lam Xưa trong trẻo và đầy khát vọng... Để rồi từ những nhớ thương đã nhuộm hồng những con tim ấy, Thanh Lam dịu dàng đưa ta về một lối nhỏ thân quen... Lối Cũ Ta Về...



Chốn xa xôi kia bao nhiêu kỷ niệm cũ
Em đã quên hay là vẫn mang theo...

Vẫn là một Lam trong sáng tác của Thanh Tùng, nhưng Lối Cũ Ta Về không chỉ là một cơn gió thoảng qua, bài hát thật sự là một nguồn nước mát thật sự, một nguồn nước trong lành tắm mát những dĩ vãng thân thương... Trong nguồn nước trong mát ấy, ký ức thoáng đãng như màu xanh của một trời thơ ấu, rồi ký ức bỗng vụt lên nhức nhối trong buổi chiều tà lãng đãng hương ngọc lan, một hoàng hôn cô liêu trong nỗi nhớ em da diết... Ta chợt nhận ra sau bao cơn bão thời gian, ký ức vẫn bám đầy quanh ta, ta vẫn mơ về chốn xa xôi êm đềm ấy... cũng như Lam, Lam vẫn chưa thật trở về với Lam Xưa, vẫn chỉ là một Lam Nay mơ về ngày xa xôi ấy, thẩn thơ một mong ước giản đơn, Cho Em Một Ngày...


Một ngày cho em, cho em một ngày dịu dàng...

Một thoáng tưng tửng lạ lùng, nỗi nhớ đôi khi thế, đôi khi lại khiến con tim ta nhún nhảy những nhịp điệu vui tươi rồi ngẫu hứng tự thưởng cho riêng mình chút mơ ước ngọt ngào. Ai đó mua cho mình những giấc mơ cao sang, riêng ta xin dành trọn chút mong ước giản dị. Ta vẫn thường trò chuyện cùng mưa ngày chiều buồn ngơ ngẩn, để tìm cho ta chút nhẹ nhõm yên bình, nhưng mưa ơi, hãy làm bạn cùng ta một ngày khác nhé, cho ta xin chỉ một ngày không mưa, chỉ một ngày thôi, hãy ban cho tâm hồn ta chút nắng ấm yêu thương mưa nhé. Đôi khi ta tuyệt vọng trong khắc khoải chờ mong, ta lại cùng nắng sẻ chia chút tâm tình thầm kín, nhưng nắng ơi, hãy cứ lặng yên lắng nghe nhé, đừng đáp lời ta bằng những tia nắng chói chang, để lá mãi xanh trên hàng cây ven đường, để mùa thu không trút lá, chỉ một ngày thôi nắng nhé. Đôi khi đôi mi ta ngấn lệ, ta lại gục đầu vào màn đêm tìm một chốn thanh bình, nhưng màn đêm ơi hãy giữ bờ vai vững chãi của người cho ta vào một ngày khác nhé, cho ta xin một ngày sống trọn vẹn cùng tình yêu. Mênh mông ơi, hãy cho ta một ngày, một ngày bên người, chỉ một ngày thôi... Là một ngày anh đến... thế thôi... thế thôi để ta tần ngần đắn đo, có lẽ mơ ước ấy không giản đơn như ta nghĩ... Và có lẽ, Lam cũng nhận ra điều ấy sau những mộng mơ cùng lời ca và giai điệu của Dương Thụ, Là một ngày anh đến... câu hát vang lên đầy ám ảnh rồi được tiếp nối cùng những giai điệu réo rắt kéo ta về với nỗi nhớ vời vợi, nhớ những Giọt Nắng Bên Thềm...


Bài hát tìm trong nỗi nhớ từng ngày bình yên
Bài hát tìm trong ký ức cuộc tình đầu tiên...

Mơ ước, rồi ta lại trở về với những thân thương bên đời để lục lại những ngày đã qua. Không gian vẫn như xưa, nhưng thời gian đã trôi qua nhiều. Đóa hoa xưa vẫn hồng trước sân nhà nhưng đọng lại trên ấy không còn là những hạt nắng xưa tươi tắn. Ẩn hiện trên những cánh hoa giờ đây là những hạt nắng nay bâng khuâng trầm lặng. Chim vẫn líu lo những điệu tình ca, nhưng không còn đó những giai điệu ru tình ta ngọt ngào. Quanh ta chỉ là những nốt nhạc ru từng hạt nắng lặng lẽ rơi bên thềm âu yếm những lối mòn rêu phong sỏi đá. Rêu xanh có lẽ đã phủ mờ những dấu chân người xưa nhưng tâm hồn ta vẫn hằn in hình bóng cũ, ánh mắt ta vẫn buồn bã những hạt nắng rơi. Trả lại cho tôi, trả lại cho anh... giọt nắng bên thềm... Lam đơn giản khép lại những nốt nhạc cuối cùng của Thanh Tùng với hình ảnh lung linh buồn như thế... Ngày Em Đi...


Người yêu hỡi, giờ em ở nơi nao
Con tim anh cô đơn với tháng ngày...

Ngày em đi, một ngày cũ kỹ trong kho tài sản thời gian của ta. Ta vẫn nhủ mình phải biết chấp nhận nhưng vết thương đôi khi lại quậy mình xót xa, lại kìm hãm ta trong không gian cô đơn vời vợi, lại dẫn ta lang thang cô quạnh trong chiều thu vàng Hà Nội. Em Ơi Hà Nội Phố...


Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường...

Lẻ loi trên con đường vắng, ta an lòng cùng những hình ảnh thơ Phan Vũ khi bước chân vô tư gieo rắt những giai điệu Phú Quang. Ta cũng từng vài lần bước đi trên khu phố ấy dưới sự dẫn đường của một giọng nam cao mà ta vốn dĩ rất yêu quý, giọng nam Bằng Kiều. Hà Nội phố qua giọng hát của anh phảng phất buồn, mọi ký ức như từng vạt nắng chiều rụng rơi, khẽ khàng xoay vần trong tâm trí ta như từng chiếc lá bàng đầu đông, một nỗi buồn êm đềm giữa không gian thanh vắng. Hôm nay, cũng trên khu phố ấy, ta bước theo Lam âm thầm và chợt nhận ra khu phố cũ của ta thật lạ. Không gian xưa qua giọng hát ấy vẫn êm đềm như xưa nhưng lại được khoác lên mình một vẻ ám ảnh diệu kỳ, Hà Nội qua giọng hát ấy không giản dị như xưa mà cao sang đến lạ với những phím piano vang vọng trên từng tinh thể không gian, đung đưa từng hồi chuông ngân cho hồn ta nao nao kỷ niệm. Nơi xa kia, mặt Hồ Tây vẫn vô tình lao xao hoài con sóng, hút ánh mắt ta về nơi chân trời xa tít, để hoàng hôn về đem cho ta lời Gọi Anh nồng nàn...


Thương anh, thương anh vô cùng...

Vẫn là âm thanh piano tràn đầy không gian, nhưng hồi chuông ngân bất chợt vắng lặng, nhường chỗ cho violin thở than cùng Lam trong một sáng tác của Dương Thụ, với sự góp mặt của một vị khách mời đặc biệt, giọng nam Trọng Tấn. Nắng chiều đã tắt bên song mà Lam vẫn loay hoay với quá khứ thênh thang, để tim ta thiết tha một tình yêu vô bờ bến. Càng tha thiết, ta lại càng nhức nhối trong nỗi nhớ em, con sông khuya buồn lắm mà ta không hiểu vì sao, ta chỉ biết thương em vô cùng. Trên sân khấu kia, Lam không còn lẻ loi bên nỗi buồn xưa cũ, giọng hát Trọng Tấn đơn lẻ vang lên để lấp đầy không gian với chút hạnh phúc nồng say rồi hòa vào giọng Lam để khát khao và nhung nhớ bùng cháy. Ta bỗng cảm thấy ấm áp khi bình minh sáng bừng trong sắc xuân, khi tia nắng đổ tràn ấp ôm hạ về, khi gió thu tràn về hát ru những chiều thu. Tất cả, chỉ là quá khứ, hơi ấm quá khứ bất chợt lùa về để ta mơ màng đắm say trong tương lai bất định, còn hiện tại, ta đành chia vui cùng chút ủi an của nỗi nhớ em, Em Tôi...

Ước là gió thổi mây trôi
Để cho tôi ngắm mặt trời em tôi...

Âm giai vấn vương trong tiếng đàn nhị reo vang gieo buồn vào mây để mây u ám cất giấu những hạt nắng xinh tươi sau lưng mình, rồi mây ban cho đời những hạt mưa ảm đạm sầu thương. Mưa nặng hạt khiến em vội vã trú chân nơi xa lạ nào mà không về bên ta, hay em là mặt trời ẩn nấp sau từng cụm mây kia. Ta mong ta là cơn gió hạ, thổi tan mây kia, chỉ để một lần được thấy em lung linh vui cười trong nắng, để ta một lần được say sưa trong ánh mặt trời của riêng ta, dù chỉ là chút lé loi ửng hồng của hoàng hôn vời vợi buồn, để hồn ta đau đáu buổi Chia Tay Hoàng Hôn...


Để mãi lòng ta xao xuyến bồi hồi...

Không gian của ta đã thánh thót từng phím dương cầm, đã réo rắt violin và đã vương vấn đàn nhị, bỗng trập trùng tâm tư trong tiếng guitar acoustic mộc mạc. Ta vội vàng quay lại buổi hoàng hôn nhạt màu bên hàng cây hò hẹn, nơi ấy, ta và em chia tay... Ta đã tần ngần bỏ mặc từng hạt chiều nhuộm buồn tóc em mà không phát âm nổi một lời tự biệt. Rồi ta vội vàng quay lưng đi cùng lời chào bỏ lửng, để lại riêng em một khung trời tím ngắt nỗi buồn xanh xao và con tim lửa đỏ, cùng một vầng trăng không bao giờ đầy. Phần ta, hành trang trên vai là một tình yêu khôn nguôi, một nỗi cô đơn mênh mông và một nhành Hoa Sữa thơm hương nhung nhớ...


Em vẫn từng đợi anh
Như hoa từng đợi nắng...

Ta tìm riêng ta một mảnh trời lộng gió, ta tìm cho ta chút ấm áp trong âm giai guitar hiền hòa. Nơi ấy, ta thỏa thuê nuôi dưỡng nỗi nhớ em, ta thỏa thuê khát cháy bóng mát của những vầng mây trắng, ta thỏa thuê xuyên xao bên tiếng ca dĩ vãng, thỏa thuê băn khoăn một ngay em ra đi bên Rừng Xưa Đã Khép...


Ta thấy em trong tiền kiếp
Với mặt trời lẻ loi...

Bên khu rừng xưa ấy, Lam cùng Phương Thanh êm ái ru tình ta vào tiền kiếp xa xôi, để ta thấy em mỏng mảnh bơ vơ bên trời rộng, để ta thương em vô ngần nhưng chỉ có thể ôm niềm yêu thương lặng lẽ. Không Thể Và Có Thể...


Thời gian đã qua đi đâu thể trở lại
Dòng sông đã ra đi làm sao về chốn cũ...

Đã quá xa những ngày thương yêu ấy, và ta biết rằng ta không thể níu lại những diệu kỳ của quá khứ. Nhưng em ơi, tương lai ấy vẫn có thể thay đổi, và điều này thật rộn ràng êm ái, có thể một ngày ta lại thành đôi... Và, Lam Nay cuối cùng đã có thể tìm được đường về với Lam Xưa bên khúc Ngẫu Hứng Sông Hồng...

Con sáo sang sông bạt gió
Con sít thương ai, lội sông, lội sông,
Tìm ai...

Mãi loay hoay trong những nhớ nhung mà mộng mơ thầm kín, rồi cuối cùng Lam cũng gặp lại mình của ngày xưa, tìm lại Lam trong trẻo và đầy khát vọng. Lam cuối cùng đã tìm lại mình trong khúc Ngẫu Hứng Sông Hồng với kỹ thuật xử lý giọng hát điêu luyện và luôn ngọt ngào nguồn cảm xúc tràn dâng. Từ đó, Lam phóng khoáng Đố TìnhTùy Hứng Lý Ngựa Ô và ngẩn ngơ Đá Trông Chồng rồi khép lại chuyến du hành về dĩ vãng với Người Ở Người Về.


Vui lên đi em
Hát câu ca xưa...

Sau sự phóng khoáng chật kín sự xuất hiện của rất nhiều nhạc cụ, đặc biệt là sự xuất hiện của giàn kèn trompet - saxophone trong Đố Tình cùng Tùy Hứng Lý Ngựa Ô và chiếc kèn bầu dân tộc trong Đá Trông Chồng, chuyến viễn du Lam Xưa nhẹ nhàng khép lại trong tiếng guitar acoustic nền nã vang vọng những lưu luyến khôn nguôi khi Người Ở Người VềVui lên đi em, hát câu ca xưa. Ta thấy em trong câu hát đã nhòa màu sương gió ấy. Ta nhớ em đêm nào, ánh mắt em long lanh đôi ánh sao óng ánh. Ta nhớ những ngọt ngào ban sơ em dành cho đời, cho người và có lẽ cho riêng ta. Ta từng một lần say trong câu hát ấy, đã luyến lưu biết bao khi câu hát tưởng chừng đã rời xa mãi mãi. Trời cao cao quá, đất rộng rộng quá, em tôi bé nhỏ mà sao không ôm em được như ôm đất trời... Cuộc vui đã tàn nhưng men say thấm đẫm trong hương cỏ ngào ngạt, trong giọng hát em dịu dàng mãi quấn chặt quanh ta. Để ta hôm nay, một lần nữa, lại say trong câu hát ấy, say trong bất lực ước mong một vòng tay bao quanh thân em, và ta, em cùng đất trời quyện thành một mãi không cách xa. Ánh mắt Lam ngấn lệ, giọng hát Lam run run trong những câu hát cuối cùng. Còn ta... ta một lần nữa ngậm ngùi chia tay em để về cùng đám bạn cô đơn mà say trong những cuộc vui triền miên mỏi mệt... Về cùng những suy tưởng Em Và Tôi để nhớ thương nhuộm hồng trái tim...

Cách xa đâu là lãng quên
Để nhớ thương nhuộm hồng trái tim...

Cảm ơn một Lam Xưa ngập tràn nguồn cảm xúc mới mẻ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét