Lam và Tâm
Xét đi
xét lại, thì chúng ta được đúng hai "nữ hoàng" nhạc nhẹ. Tôn xưng ấy
nhiều khi khiến chúng ta phấn chấn, nhưng cũng lắm lần làm sợ hãi. Liệu
“nữ hoàng” sẽ ở ngôi được bao lâu? Liệu những "phó nữ vương" có thấy tự
ái, hờn ghen? Thôi thì, ít ra trong bài viết này, chúng ta cứ xem như
danh hiệu “nữ hoàng” chỉ để gọi cho vui vậy…
1. Thanh Lam ở ngôi quá lâu, từ khi làm show Cho Em Một Ngày vào
mùa mưa năm 1996 ở sân Lan Anh. Mười năm rồi, và gần như mọi người đều
có thể thống nhất với nhau rằng, ánh sáng Lam đã tỏa rạng suốt
thời kỳ gắn bó với Quốc Trung. Vì sao vậy? Không hẳn Trung là một
producer siêu việt, vì anh chẳng đứng ở vai trò đó với bất kỳ ca sĩ nào
khác – ít ra một ông Robert “Mutt” Lange ngoài việc làm cho vợ, Shania
Twain, thì cũng sản xuất cho nhiều người khác. Cũng không hẳn Lam bị “át vía” như ta quen nói khi bàn chuyện trà nước. Cái chính là, Lam
được một người hướng dẫn để tụ năng lượng lại - thứ năng lượng sống,
năng lượng hát mà cô luôn có vẻ thừa thãi, và vì thế, đốt cháy được mọi
thứ, từ… đối thủ cho đến các trở lực.
Thanh Lam, bằng giọng hát thực ra không thể cho là đẹp của mình,
đã trở thành một biểu tượng pop và gây được ảnh hưởng mạnh đến nhiều thế
hệ đồng nghiệp. Không chỉ những ca sĩ trẻ mới học Lam, như Mỹ
Linh và Trần Thu Hà khi khởi nghiệp, và sau này là Nguyên Thảo, Tùng
Dương và Mai Khôi; mà cả nhiều người lớn tuổi hơn cũng cảm thấy không
thể coi thường, không thể cứ hát như trước, không thể để thứ lửa của
“con bé ấy” đốt cả mình! Thanh Lam hát khô, gằn, hay xen nói vào hát, và càng lớn tuổi càng "nhai" chữ nhiều hơn. Nhưng đấy là Lam,
là một cá tính đã định hình, không thể thay đổi, chỉ có thích hoặc
không thích mà thôi. Dù gì, đấy cũng là một phong cách. Phong cách Lam.
Nhưng cái phong cách có phần "bụi bặm, hầm hố" kia phải được nâng đỡ và
làm cho dịu lại bởi nền hòa âm của Quốc Trung, bởi những đoạn vocal “nga
nga”, “lêu u lêu” rất kỳ dị và đặc sắc, chứ không phải bằng một nền
phối âm lỏng lẻo toàn những dòng giai điệu đối âm vô nghĩa như khi cô
làm CD nhạc Trịnh Công Sơn. Và có lẽ cô là người hát nhạc Trịnh Công Sơn
ít ra ... Trịnh Công Sơn nhất.
Chúng ta chờ nghe Nắng Lên, đĩa phát hành vào ngày tận của năm 2004, để đón một Thanh Lam mới, với niềm hy vọng vẫn giữ được mối thiện cảm như từng có với cô mười năm nay
2. Mỹ Tâm không còn tóc nâu, dĩ nhiên hết môi trầm, nhưng là một đại sứ
thiện chí năng nổ. Tâm là một dạng lạ, như một chồi cây mọc vào đúng mùa
cằn, nhưng lại nương đất cằn mà lớn, mà sum suê. Tâm, ba năm trước, còn
nép đằng sau Hiền Thục và dĩ nhiên chẳng là gì so với Thanh Thảo hay
Hồng Ngọc. Thế mà thoắt một cái…
Thoắt một cái cô thành "công chúa pop", thành một biểu tượng nhan sắc
nữa khi quảng cáo cho Sunsilk, thành một thứ hình mẫu lý tưởng của tuổi
thiếu niên. Tâm không phải là mẫu người có thể biến hình nhanh chóng như
Lam. Ngược lại là khác: cô chậm, bảo thủ, sợ mất những gì mình
may mắn có, và bám vào một hệ thẩm mỹ rất cũ. May thay, sự bảo thủ ấy
lại làm nên một nữ ca sĩ khá đặc trưng Sài Gòn. Hát chân phương, thuần
phác, tìm bài dễ nghe dễ thuộc, hòa âm đơn giản. Tâm không lớn lên nhờ
những ca khúc kỹ thuật cao hay sáng ngời vẻ đẹp lạ, mà bằng những hits
rất dễ dãi, rất… quê! Có gì đâu, cô đã gặp duyên may.
Thực lòng mà nghĩ xem, bạn sẽ chọn ra những bài hát nào định vị cho Mỹ
Tâm? Liệu mười năm sau, khi nhắc đến Tâm, bạn có tìm thấy một bài, một
câu hát nào đặc trưng cho cả cô lẫn âm nhạc thời cô không, như ta thường
nhắc Ánh Tuyết với Buồn Tàn Thu và Cẩm Vân với Bài Ca Không Quên vậy.
Không có. Không dễ có. Tâm tồn tại như một hình ảnh không gắn nhiều lắm
với âm nhạc – cô là biểu tượng của công nghệ giải trí và quảng cáo.
Và thật dễ dàng khi biểu tượng giải trí trở thành đại sứ thiện chí. Như
Britney Spears, Beyoncé, Ricky Martin, Enrique Iglesias. Đó là đỉnh cao –
không phải đỉnh cao nghệ thuật, mà là đỉnh cao của những công nghệ phụ
trợ cho nghệ thuật. Cũng đáng mừng chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét