Thứ Năm

Thanh Lam cùng hương hoa sữa mùa thu năm ấy!

THANH LAM CÙNG HƯƠNG HOA SỮA MÙA THU NĂM ẤY!



Trong ký ức của tôi, đó là một tối mưa tháng chín sau khi nhập học lớp 12 vài ngày. Đạp chiếc xe lóc cóc trên con đường quen thuộc từ lớp học thêm về. Những hạt mưa li ti rơi, không xối xả nhưng đủ làm người đi đường cảm nhận chút hơi lạnh. Không mặc áo mưa, tôi cứ thế đạp xe vừa hít hà xuýt xoa vừa lẩm nhẩm hát đôi ba bài mình vừa mới nghe đâu đó. Và khoảnh khắc ấy hương hoa sữa từ hàng cây hai bên đường thổi đến.
Hình như mưa làm mùi hương đậm hơn, vì thường ngày tôi vẫn đi học trên con đường này nhưng đâu ngửi thấy. Tôi hít một hơi sâu thật sâu để buồng phổi căn đầy hương hoa sữa. Chợt nhớ đến câu hát:
“Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm. Có lẽ nào anh lại quên em…. có lẽ nào anh lại quên em…”

Có lẽ gặp đúng khung cảnh, theo một phản xạ tự nhiên tôi bất giác hát to chúng lên. Rồi tự thấy mình đang làm chuyện rồi dại, tôi ngoảnh trước sau xem có ai đang chứng kiến cảnh này không và tự cười thầm với chính mình. Có con nhóc điên đạp xe giữa trời mưa, đã vậy còn hát ca om xòm. Tôi dừng hát để lục lại trong trí nhớ đoạn mở đầu như thế nào?
“Em vẫn từng đợi anh, như hoa từng đợi nắng, như gió tìm rặng phi lao, như trời cao mong mây trắng.”
Cứ thế tôi lại tiếp tục hát… Nếu không có những ca từ ấy, giọng hát ấy có lẽ đêm mưa đó của tôi vẫn chỉ là một đêm mưa bình thường. Sẽ là một đêm mưa mệt mỏi rã rời sau ngày dài miệt mài học hành. Đêm mưa cô đơn một mình trên chiếc xe đạp khi thành phố đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Đêm mưa nhớ nhà của cô bé rời vùng quê lên thành phố trọ học,… Đêm sẽ dài và mưa sẽ lạnh siết bao!
Cho đến nay đã bảy năm, từ ngày tôi rời quê lên Sài Gòn học tập rồi làm việc tại đây. Tôi ước một lúc nào đó được nghe trực tiếp những ca từ trong bài Hoa sữa do chính chị Thanh Lam cất lên. Mà nếu không phải “Hoa sữa” cũng không sao, chỉ cần đó là chị Thanh Lam, bằng xương bằng thịt đứng trước mắt tôi… Và tôi sẽ lại cùng “feeling” với âm nhạc… với Chị.
Vừa viết những dòng này vừa nghe lại giai điệu của bài Hoa sữa. Đôi dòng ngắn ngủi hy vọng The Master of Symphony sẽ giúp tôi thực hiện được mong muốn ấy. Cảm ơn các bạn đã cho tôi cơ hội được hòa mình với âm nhạc, với năm vị ca sĩ mà tôi vô cùng mến mộ, mà đặc biệt là chị Thanh Lam.
Trân trọng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét