Thứ Bảy

Thanh Lam với Vọng và Người Đàn Bà Hát

Thanh Lam với Vọng và Người Đàn Bà Hát
Thứ Tư, 14/09/2011, 15:45 GMT + 7
(Bài dự thi Tôi và Thần Tượng

lam1

Khi chị đọc những dòng tâm sự này chắc chị hiểu ra nội dung đó có một phần trong cuộc sống của chị...


Vọng


Vọng Xuân se se lạnh. Lòng háo hức như đã đợi ngàn năm về một bức tranh tết.


Hơi thở, hơi thở của nắng, xuyên qua từng viên gạch ngói nhà em ru một giấc mơ trưa. Về những cánh phượng rơi trước sân trường – Em đang vọng Hạ đó, còn vọng Thu thì sao? Nàng Lộc Vừng vươn đôi vai ê ấp bên chàng hồ Gươm, một phố lá, một Hà Nội, một thẹn thùng hiện ra, nơi em ngồi bên ô cửa, đưa bàn tay bé nhỏ đón từng chiếc, từng chiếc hoa tuyết để xoa dịu nỗi lòng xa anh. Em đang yêu một cuộc tình mùa Đông?

Giá như ngày đó đừng qua nhanh.


Giá như mùa Đông đừng mang anh đi, để Xuận đừng đến, Thu ngừng thở, nắng đừng soi mùa Hạ thì em sẽ không mất anh mãi mãi.
Giá như em vội vàng nhặt một cây cọ vẽ lại cảnh vọng Xuân-Hạ-Thu-Đông.
Giá như em đừng vọng, thì sẽ không có nỗi buồn này.

Người Đàn Bà Hát


Màu Lam - Bóng hình loang vào bức chân dung, lạnh lùng màu sắc, sắc màu ngại ngùng, vẽ người đàn bà trong tranh.


Giọng Lam - Tự tình vang một khúc trù ca, phù du cuộc đời, thời cuộc phiêu lưu, hỡi người đàn bà hát ca.

Khi tôi là người đàn bà hát, hát trong đêm, đêm rạo rực, đêm bừng sáng.

Khi tôi cầm đàn tì bà khát, khát say đời, đời chông chênh, tình bay lên (người vươn lên).

Giọt Lam - Vô tình rơi vào tấm khăn nhung, thấm đẫm nhân gian, giai nhân âm thầm, nhìn người đàn bà khát khao

Trong tranh… Vẽ người đàn bà khóc, khóc cho đời.

Trong tranh... Vẽ người đàn bà khát, khát say tình.

Trong tranh... Vẽ người đàn bà hát… hát…. đời vẫn khát, người vẫn khóc, người đàn bà vẫn hát trong đêm.

Vọng - Người Đàn Bà Hát.


lam1

Màu Lam mãi mãi sống động, mãi mãi lan toả, mãi mãi là một màu sắc rất đẹp,
 sang trọng, huyền bí như giọng hát của chị cũng là mãi mãi.

Một chàng hoạ sĩ cầm cây cọ lên vẽ về bốn mùa, không biết vì quá mải mê nghe tiếng nhạc du dương do nhà bên cạnh và nhiều lần như thế cũng chỉ lập lại một bài và rồi… hình hài và khuôn mặt của người đàn bà đang phơi mình hưởng trọn niềm đam mê nằm trên chiếc giường sau khu vườn yên tĩnh: “Vọng Xuân se se lạnh. Lòng háo hức như đã đợi ngàn năm về một bức tranh tết. Hơi thở, hơi thở của nắng, xuyên qua từng viên gạch ngói nhà em ru một giấc mơ trưa...”, sự tham vọng của con người hay sự tò mò trong giấc mơ của người đàn bà đó cuối cùng đã phải đánh đổi bằng tình yêu như: “Giá như ngày đó đừng qua nhanh. Giá như mùa Đông đừng mang anh đi, để Xuân đừng đến, Thu ngừng thở, nắng đừng soi mùa Hạ thì em sẽ không mất anh mãi mãi... “ và người đàn bà còn thầm nhủ: “Giá như em vội vàng nhặt một cây cọ vẽ lại cảnh vọng Xuân-Hạ-Thu-Đông” và vì thú đam mê đó mà người đàn bà đã đánh mất tình yêu của mình.

Chúng ta cũng vậy chỉ vì nhiều cái “giá như…” nên một ngày một ngày lại trôi qua rất chậm so với cuộc sống hiện đại và vội vã này. Chúng ta dần dần thu hẹp cái khoảng cách vì tính do dự, chần chừ không thể quyết định ngay cho dù là việc rất nhỏ. Giữa hai tháicực “không thể và có thể” của nhạc sĩ Phó Đức Phương (đấy là bài hát do cách thể hiện thật xuất sắc của ca sĩ Thanh Lam đã làm cho anh hoạ sĩ đó hỗn loạn nhưng có trật tự vì bốn mùa mà anh phác hoạ chính là người đàn bà) như thể chúng ta có quyền có cách suy nghĩ nhiều khía cạnh hơn để phân tích trong cuộc sống này điều gì là có thể, điều gì là không thể hay chăng nếu bình tĩnh hơn để chọn lựa thì việc sắp xếp nó trật tự và ngay ngắn hơn sẽ không khó sẽ hoàn thiện nhanh, sẽ vào vị trí thì con đường đi sẽ trơn tru và mạch lạc nó như là một kim chỉ nam hướng ta làm điều tốt, điều có ích và ít nhất điều đó trước hết phục vụ cho bản thân trước và sau đó sẽ nghĩ những hành động, công việc to lớn hơn một chút như “không thể nếu xếp nó là 1, và có thể là 2 thì dĩ nhiên theo trình tự 1 rồi đến 2, rồi 3 v.v….” và cuộc sống này như một bức tranh muôn màu muôn vẻ và rất đặc biệt và chắc chắn một điều chúng ta trong đó có tôi cũng giống như người đàn bà đó sẽ không có: “giá như em đừng vọng thì em sẽ không có nỗi buồn này”.

Nhắc đến màu sắc dường như màu Lam được mệnh danh là một màu đẹp và quá mong manh. Nó là sự pha trộn đầy ngẫu hứng của người đời khi cần mới sử dụng, được ví như là một màu lạc loài không được xếp vào danh sách các màu phổ biến như  xanh, đỏ, vàng… nhưng khi đứng cạnh các màu đó nó rất đặc biệt và nếu có so thì cũng không ai sánh bằng: “Màu Lam - Bóng hình loang vào bức chân dung, lạnh lùng màu sắc, sắc màu ngại ngùng, vẽ người đàn bà trong tranh.”

Và người đàn bà trong tranh không những đang suy tư về cuộc đời mà còn vang lên một khúc ca trù (Tuy chị Thanh Lam được mệnh danh là nữ hoàng nhạc nhẹ, Diva Việt, người đàn bà hát nhưng theo như được biết từ nhỏ chị được hướng học đàn tỳ bà và hát ca trù… cho nên tôi đã tận dụng những ý đó gửi vào trong bài hát): “Giọng Lam - Tự tình vang một khúc trù ca, phù du cuộc đời, thời cuộc phiêu lưu, hỡi người đàn bà hát ca”. Dường như mọi thứ xung quanh đều đẹp và bừng sáng hẳn lên. Khi tôi là người đàn bà hát, hát trong đêm, đêm rạo rực, đêm bừng sáng. Khi tôi cầm đàn tì bà khát, khát say đời, đời chông chênh, tình bay lên (người vươn lên) và giọng Lam vẫn tiếp tục và mãi mãi toả sáng cho dù con đường đang ở phía trước đầy gian nan, đầy chông gai. Và cho dù thế nào đi nữa thì con đường đó do chúng ta chọn chúng ta không thể buông xuôi và dừng lại: “Giọt Lam - vô tình rơi vào tấm khăn nhung, thấm đẫm nhân gian, giai nhân âm thầm, nhìn người đàn bà khát khao” và chúng ta có quyền khát khao, có quyền ước ao ngày mai rồi sẽ tốt đẹp hơn cho dù ta mang một thận phận nào trong thế giới vũ trụ này.




Ghi chú: Ban đầu tôi không có ý định viết theo cách là anh hoạ sĩ vẽ một bức tranh và tôi sáng tác ra bài hát này, nhưng thật tình tôi đã nhìn thấy bức tranh đó ở công ty Re&S tôi đã từng có thời gian làm việc tại Singapore và khi tôi nhìn vào nó đã cho tôi nguồn cảm hứng sáng tác ra bài hát này và âm nhạc của chị Thanh Lam có phần ảnh hưởng trong những sáng tác của tôi: Có cái gì đó não nề, da diết và đầy mãnh liệt nếu bạn nghe qua bản Demo trong phần đính kèm thì cách hát của tôi cũng giống như vậy.

Hy vọng đây là món quà (hai bài hát ) mà từ rất lâu tôi muốn gửi đến ca sĩ Thanh Lam, khi chị đọc những dòng tâm sự này chắc chị hiểu ra nội dung đó có một phần trong cuộc sống của chị. Chúc chị đẹp và mãi mãi thành công.

Chúc cho cuộc thi thành công tốt đẹp.

(Bài dự thi của A Dzành - Tp HCM)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét